Poems of Hồ Xuân Hương : 叙情詩 - Confession (1)


叙情詩Confession (1)
㗂𪃿嗃𠳗嘅𨕭喯
怨恨𥉫𫥨泣每𥬧
楳慘空摳𦓡㤨谷
鐘愁拯打㨿𫳵喑
𠓀𦖑仍㗂添油忋
𡢐𢠣為緣底𠻦𥊙
才子文人埃𱐫佐
身尼㐌罕𠹾𫅷愔
Gray sky. A rooster crows.
Bitter, I look out on thickets and folds.
I haven’t shaken grief’s rattle, yet it clatters.
I haven’t rung sorrow’s bell, though it tolls.
Their noise only drags me down, angry
With a fate that says I’m much too bold.
Men of talent, learned men, where are you?
Am I supposed to walk as if stooped and old?
Tự tình thơ
Tiếng gà xao xác gáy trên bom
Oán hận trông ra khắp mọi chòm
Mõ thảm không khua mà cũng cốc
Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om
Trước nghe những tiếng thêm rầu rĩ
Sau giận vì duyên để mõm mòm
Tài tử văn nhân ai đó tá
Thân này đã hẳn chịu già hom.